Rồi thì sau khi không còn nhận thức, ông bắt đầu lần mò vào phòng Linh Tâm, nhìn cô bé như là Giao – vợ mình trước mặt, xâu xé cưỡng bức cô bé trong man dại. Sự thật kinh hoàng ấy, ông quên sau khi tỉnh giấc, hoặc là ông giả quên như chưa từng có.
Nắng chiều rực nhẹ, mây cứ lững thững kéo qua mệt mỏi, Linh Tâm bước chậm về nhà, tâm trạng có phần háo hức lại có phần bồn chồn lo sợ. Một chiếc xe đạp vụt qua trước mặt rồi thắng lại, Hà Phương nhí nhảnh với mái tóc tết đuôi xam lệch một bên, nụ cười tươi tắn vẫn cứ nở trên môi như mọi ngày, cô bé vẫn hồn nhiên và ngây thơ quá.
- Này Linh Tâm, bạn đã dự định đăng kí hồ sơ thi vào trường nào chưa, mình xong hết rồi nè. Bố mẹ mình cũng khuyến khích mình thi vào trường đấy đó.
- Ừ, mình còn chưa hỏi ý kiến của bố, mình muốn lên thành phố học, như thế có thể giúp mình rèn được thêm tính tự lập.
Linh Tâm xa xăm đáp, kì thi quan trọng của đời học sinh, cô bé vẫn chưa nói chuyện với bố về mong ước và nguyện vọng của mình.
- Sao mà lâu quá vậy, nếu được thì tụi mình lại có thể được ở chung đấy, mà bố mẹ mình sẽ chuyển nhà theo mình luôn, vui quá cơ.
- Ừ, chúc mừng bạn nhé.
Cuộc nói chuyện khiến Linh Tâm trùng xuống, trong căn phòng yên ắng chỉ nghe thấy tiếng nước khẽ ri rỉ, tiếng nhích nhắc của chiếc đồng hồ từ tốn vang. 10 giờ đêm, sương bắt đầu phủ, hơi gió lạnh của tiết trời đầu đông khiến con người cảm thấy khoan khoái hơn. Xếp tập hồ sơ xét tuyển ngay ngắn trên bàn, vị trí có thể dễ dàng nhìn thấy nhất, cô bé tắt đèn quấn chăn im lặng. Âm thanh càng lúc càng tĩnh mịch, càng lúc càng đặc quánh, tiếng thở khó khăn của cô bé rõ ràng hơn trong đêm.
“Lạch cạch”, tiếng va vào cánh cửa khiến Linh Tâm giật nảy mình, hoảng hốt nín lặng, tiếng chân xệch xoạt mò mẫm tìm lối, đến thở cô bé cũng không dám, sợ hãi như mình sắp bị phát hiện. Tiếng chân càng tiếng gần phòng của Linh Tâm, kèm theo đó mùi rượu cũng theo tiếng gió xộc vào mũi nồng nặc khó chịu. Cô bé run rẩy khiếp đảm, muốn vùng lên chạy trốn, tâm trí lúc này vừa như rối loạn lại khiếp đảm cùng cực. Kéo tấm chăn phủ hết cả khuôn mặt, nước mắt bắt đầu lăng lã chã, khuôn mặt hoang mang đau đớn, đôi tay nắm chặt tấm chăn như muốn nó bao bọc mình, muốn nó cuốn cô bé lại mang đi thật xa thoát ra khỏi nơi này tức khắc.
Bóng đen đứng chắn trước ánh sáng, trùm lên hết phần người của cô bé, như con thú dữ đứng cạnh con mồi đang run rẩy. Bàn tay to sụ dần hướng tới, tấm chăn vẫn chắc nịch quyết không buông, sức của bàn tay to sụ dằn mạnh quật cường, sức của đôi tay yếu ớt không thể giữ thêm nổi. Tấm chăn lôi tuột ra, trước mắt cô bé, người đàn ông to lớn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Linh Tâm nhưng lại như không nhìn. Ẩn sau đôi mắt ấy, một nỗi đau cực điểm, xé nát, day dứt, tuyệt vọng, ẩn sau đôi mắt ấy, mơ hồ một thế giới chỉ in đậm một hình bóng của ai đó.
- Bố ơi, con xin bố, bố ơi, đừng mà.
Đôi mắt ngấn nước của Linh Tâm đau khổ, rên rỉ van lơn, hy vọng nhỏ nhoi đánh thức một thứ gì đó đã bị mất từ lâu, vốn là chẳng thể lấy lại được nữa. Đôi mắt vô tri, bàn tay ngây dại sờ soạn khắp người của cô bé, trong đêm lạnh lẽo, từng tiếng nói như bị gió đông đặc vụn vỡ.
- Giao ơi, Giao ơi, nhớ em quá, anh nhớ em quá.
- Bố ơi, là con mà, bố ơi, không phải mẹ, là con, bố ơi.
Tiếng nói bi ai, tiếng khóc thống thiết của Linh Tâm như cố kêu gọi nhận thức của người đàn ông trước mặt. Vậy nhưng, khuôn mặt ấy không đổi, biểu cảm ấy vẫn thế, đôi tay đã xé phanh quần áo của cô bé, lộ ra tấm thân bé nhỏ rung rẩy kinh hãi. Người đàn ông vô cảm nhào vào cô bé xâu xé. Giữa đêm lạnh, một nỗi đau đang trỗi dậy khắp căn phòng.
Giữa đêm, gió rét mướt, lạnh thấu da thịt nhưng so với cái lạnh của Linh Tâm nó chẳng đáng là gì, trơ trọi trong căn phòng, giữa nỗi nhục nhã, giữa nỗi đau của cơn chấn động thể xác vừa dứt, giữa những tổn thương tinh thần, giữa tiếng ngáy đều đều của người đàn ông đang say ngủ, nước mắt đã không thể rơi thêm được nữa.
Lê tấm thân đứng dậy, muốn hít một hơi tràn lồng ngực của gió lạnh, để không còn cảm giác gì nữa. Căn phòng khách yên ắng, vẫn nghe vang vọng tiếng thở của người đàn ông ấy…
3 năm trước, tai nạn xảy ra đột ngột, phá nát một gia đình hạnh phúc. Mẹ và bố gặp tai nạn giao thông khi trên đường về nhà, mẹ đã không cầm cự nổi trước khi đến bệnh viện. Bố tỉnh lại trong hoảng loạn, cơn ác mộng hành hạ trong từng giấc ngủ, hình ảnh đẫm máu của mẹ bám víu tâm trí của bố, kết quả bố mắc phải hội chứng trầm cảm nặng.
Linh Tâm đau đớn nhìn từng người thân của mình, 14 tuổi cô bé còn quá nhỏ để chịu đựng một nỗi đau lớn như vậy. Bố bắt đầu uống rượu thay cơm, thay nước, và nếu được thì có thể thay luôn cả không khí hít thở. Cả ngôi nhà luôn ngập ngụa mùi rượu, mùi thuốc lá, chai nhựa vung vãi.
Rồi thì sau khi không còn nhận thức, ông bắt đầu lần mò vào phòng Linh Tâm, nhìn cô bé như là Giao – vợ mình trước mặt, xâu xécưỡng bức cô bé trong man dại. Sự thật kinh hoàng ấy, ông quên sau khi tỉnh giấc, hoặc là ông giả quên như chưa từng có. Như thế, những cơn ác mộng ấy lặp đi lặp lại suốt 3 năm ròng rã đau đớn.
Trên bàn, tập hồ sơ ngay ngắn chưa xê dịch một phân, ánh trăng mờ nhạt len qua cửa sổ, khuôn mặt vô hồn đắm đuối nhìn khuôn ảnh. Dưới ánh sáng yếu ớt, một người phụ nữ hiện ra, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt dịu dàng đang nở nụ cười ấm áp với cô bé. Ghì chặt vào ngực của mình, siết thêm hơi ấm đã tàn, Linh Tâm nấc lên khe khẽ, đôi môi cắn chặt như sắp tứa máu.
- Mẹ ơi, hay con theo mẹ, cho con đi theo mẹ nhé, mẹ ơi!
CON XIN BỐ, LÀ CON, KHÔNG PHẢI MẸ ĐÂU!
Reviewed by Groups Share
on
20:29
Rating:
Không có nhận xét nào: